Men theo triền núi, giữa núi rừng mênh mông, sương giăng khắp bản, tiếng hát Lượn vang lên như mê hoặc lòng người. Bên bếp lửa nhà sàn, lời hát Lượn trầm bổng, rộn ràng. Từng lời, từng tiếng như chắt lọng tinh hoa trời đất, đọng lại thành câu hát. Dẫu chỉ nghe một lần đều có sức hút kì lạ, bởi sâu thẳm trong câu hát là khát vọng sống cao đẹp của người Tày.