Em tên là Bùi Công Dân, 14 tuổi ở Phú Yên. Bữa cơm thịnh soạn nhất em từng được ăn là ruột cá. Những ngày hè, em đi bộ tổng cộng gần 30 cây số đi làm thuê kiếm tiền. Bố Dân mất sớm, mẹ đi lấy chồng, thiếu thốn tình cảm, thế nhưng Công Dân lại là đứa trẻ rắn rỏi, chan chứa tình yêu thương. Mỗi tối, Công Dân phải đi mượn đèn pin của hàng xóm để học bài, 8 năm học sinh giỏi, Công Dân vẫn đau đáu với ước mơ đến với cổng trường đại học, dù rằng ước mơ vẫn còn quá chênh vênh.

TRỌN BỘ